Bài giảng mầm non lớp Lá - Làm quen văn học - Trường mầm non Xuân Đỉnh B

TRĂNG ƠI TỪ ĐÂU ĐẾN

Trăng ơi. từ đâu đến? 
Hay từ cánh rừng xa 
Trăng hồng như quả chín 
Lửng lơ lên trước nhà 

Trăng ơi. từ đâu đến? 
Hay biển xanh diệu kỳ 
Trăng tròn như mắt cá 
Chẳng bao giờ chớp mi 

Trăng ơi. từ đâu đến? 
Hay từ một sân chơi 
Trăng bay như quả bóng 
Đứa nào đá lên trời 

Trần Đăng khoa

 

pptx19 trang | Chia sẻ: thienanh95 | Lượt xem: 436 | Lượt tải: 0Download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Bài giảng mầm non lớp Lá - Làm quen văn học - Trường mầm non Xuân Đỉnh B, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
SÁCH ĐIỆN TỬLÀM QUEN VĂN HỌCỦY BAN NHÂN DÂN QUẬN BẮC TỪ LIÊMTRƯỜNG MẦM NON XUÂN ĐỈNH B NĂM HỌC 2016 - 2107TRĂNG ƠI TỪ ĐÂU ĐẾNTrăng ơi... từ đâu đến? Hay từ cánh rừng xa Trăng hồng như quả chín Lửng lơ lên trước nhà Trăng ơi... từ đâu đến? Hay biển xanh diệu kỳ Trăng tròn như mắt cá Chẳng bao giờ chớp mi Trăng ơi... từ đâu đến? Hay từ một sân chơi Trăng bay như quả bóng Đứa nào đá lên trời Trần Đăng khoaRỀNH RỀNH RÀNG RÀNGRềnh rềnh ràng ràngBa gang chiếu trảiXích lại cho gầnMột người hai chânHai người ba chânBa người sáu chânBốn người tám chânChân gầy chân béoDệt vải cho bàVải hoa vải trắngĐến mai trời nắngĐem vải ra phơiĐến mốt đẹp trờiĐem ra may áoRềnh rềnh ràng ràng Truyện: Chú đỗ con.     Một chú Đỗ con ngủ khì trong cái chum khô ráo và tối om suốt một năm. Một hôm tỉnh dậy chú thấy mình nằm giữa những hạt đất li ti xôm xốp. Chợt có tiếng lộp độp bên ngoài. - Ai đó ?- Cô đây.    Thì ra cô Mưa Xuân, đem nước đến cho Đỗ con được tắm mát, chú lại ngủ khì. Có tiếng sáo vi vu trên mặt đất làm chú tỉnh giấc. Chú khẽ cựa mình hỏi :- Ai đó ?    Tiếng thì thầm trả lời chú : “Chị đây mà, chị là Gió Xuân đây. Dậy đi em, mùa xuân đẹp lắm”. Đỗ con lại cựa mình. Chú thấy mình lớn phổng lên làm nức cả chiếc áo ngoài.Chị Gió Xuân bay đi. Có những tia nắng ấm ấp khẽ lay chú Đỗ con. Đỗ con hỏi :- Ai đó ? Một giọng nói ồm ồm, âm ấm vang lên :- Bác đây ! Bác là Mặt trời đây, cháu dậy đi thôi, sáng lắm rồi. Các cậu học trò cắp sách tới trường rồi đấy.    Đỗ con rụt rè nói :- Nhưng mà trên đấy lạnh lắm.     Bác Mặt trời khuyên :- Cháu cứ vùng dậy đi nào. Bác sẽ sưởi ấm cho cháu, cựa mạnh vào.    Đỗ con vươn vai một cái thật mạnh. Chú trồi lên khỏi mặt đất. Mặt đất sáng bừng ánh nắng xuân. Đỗ con xoè hai cánh tay nhỏ xíu hướng về phía mặt trời ấm ápCây DừaTác giả: Trần Đăng KhoaCây dừa xanh toả nhiều tàu,Dang tay đón gió, gật đầu gọi trăng.Thân dừa bạc phếch tháng năm,Quả dừa - đàn lợn con nằm trên cao.Đêm hè hoa nở cùng sao,Tàu dừa - chiếc lược chải vào mây xanh.Ai mang nước ngọt, nước lành,Ai đeo bao hũ rượu quanh cổ dừa.Tiếng dừa làm dịu nắng trưa,Gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo.Trời trong đầy tiếng rì rào,Đàn cò đánh nhịp bay vào bay ra.Đứng canh trời đất bao laMà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi.Sự tích cây khoai lang    Ở bìa rừng, có hai bà cháu nghèo khổ sinh sống. Hằng ngày, hai bà cháu phải đi đào củ mài để ăn. Một hôm, cậu bé nói với bà:    - Bà ơi, bây giờ cháu đã lớn. Từ nay trở đi, cháu sẽ đi kiếm củi đổi lấy thóc giống và cây lúa để có gạo nấu cơm cho bà ăn, ăn củ mài mãi thì khổ lắm!    Từ đó, cậu bé cấy cày và chăm chút cho nương lúa của mình. Nhìn cây lúa trổ bông, rồi chín vàng, cậu sung sướng nghĩ: “Thế là bà sắp được ăn cơm rồi!”.    Nhưng cẳng may, một hôm khu rừng bị cháy. Cậu bé buồn quá, bưng mặt khóc. Bỗng có ông Bụt hiện lên và bảo:    - Hỡi cậu bé hiếu thỏa chăm chỉ, ta cho con một điều ước    - Thưa ông, con chỉ mong bà của con không bị đói thôi, bà con già yếu lắm rồi    Ông Bụt gật đầu và biến mất.    Buổi trưa cậu bé vào rừng đào củ mài nhưng kiếm mãi cũng chẳng còn củ nào. Đến vài cái nấm hay khóm măng chua cũng chẳng có.    Bỗng cậu bé đào được một củ gì rất lạ. Ruột nó màu vàng nhạt và bột mịn mềm. Cái củ đó cũng bị lửa rừng hâm nóng và bốc mùi thơm ngòn ngọt. Cậu bé bẻ một miếng nếm thử thì thấy ngon tuyệt, Cậu bèn đòa thêm mấy củ nữa đem về mời bà ăn. BÀ cũng tấm tắc khen ngon và thấy khỏe hẳn ra. Bà hỏi:    - Củ này ở đâu mà ngon vậy hả cháu?Cậu bé hào hứng kể lại câu chuyện được gặp ông Bụt cho bà nghe. Bà nói:        - Vậy thì thức củ này là của ông Bụt ban cho người nghèo chúng ta đấy. Cháu hãy vào rừng tìm thứ cây quý đó đem trồng khắp bìa rừng, bờ suối để cho mọi người nghèo cũng có cái ăn.    Nếu ai muốn trồng, chỉ cần đem vài dây khoai xuống đất và chăm bón thì tới mùa sẽ thu hoạch được rất nhiều củ.    Và cho đến bây giờ, khoai lang vẫn được nhiều người ưa thích.Bó hoa tặng côNgày mồng tám tháng baChúng em đi hái hoaMang về tặng cô giáoBó hoa của em đâyVàng tươi hoa cúc áoHồng hồng hoa cối xayĐỏ rực nụ dong riềngTím tím hoa bìm bìmDây tơ hồng em cuốnThành một bó vừa xinhSao em hồi hộp thếChẳng nói được câu nàoLời cô than thiết saoVòng tay cô dịu quáCó phải hoa nói hộnCho lòng em xôn xaoÔi chum hoa bé nhỏCủa đồng quê ngọt ngàoNgô Quân Miện Vì sao Hươu có sừng      Ngày xưa, Hươu rất nhút nhát. Cái gì Hươu cũng sợ: sợ bong tối, sợ thú dữ, ngay cả tiếng động lạ cũng khiến Hươu hoảng sợTuy vậy, bạn bè rất quý Hươu vì Hươu nhanh nhẹn, chăm chỉ và tốt bụng. Một hôm nghe tin bác Gấu bị ốm nặng, Hươu xin phép mẹ đến thăm bác Gấu. Bác Gấu nói trong hơi thở yếu ớt:- Bệnh của bác nặng lắm. Chỉ có Thảo Huyền mọc trong khe núi sâu mới chữa khỏi được.Hươu nhanh nhẩu nói:- Cháu chạy nhanh như tên bay, để cháu vào rừng lấy lá thuốc cho bác.Không kịp đợi bác Gấu nói gì, Hươu vội chào bác rồi lên đường ngay. Như đường rừng hiểm trở, hùm beo thú dữ nhiều, Hươu bắt đầu thấy sợ. Khi bóng tối tràn xuống lưng núi, Hươu càng thấy sợ bèn nép vào một gốc cây già và khóc. Thần cây hiện lên và hỏi:- Vì sao cháu khóc? Cháu bị lạc mẹ à?- Dạ, không ạ! Cháu muốn đi vào khe núi sâu kiếm lá Thảo Huyền về chữa bệnh cho bác Gấu. Nhưng rừng đại ngàn có nhiều Hổ, Báo, Sư tử nên cháu sợ lắm.- Nếu cháu sợ thì hãy quay về đi!- Nhưng cháu thương bác Gấu lắm! Không có thuốc thì bác ấy sẽ không khỏi bệnh được!Thần cây ân cần nói: - Cháu là một đứa trẻ có tấm lòng nhân hậu. Ta cho cháu những cành cây khỏe khoắn của ta. Cháu hãy đội lên đầu để có thêm sức mạnh!Hươu cảm ơn Thần cây rồi lên đường. Hươu băng qua suối sâu, đèo cao màkhông sợ gì thú dữ hay bóng đêm nữa. Khi Hươu đem được lá thuốc về, trời cũng vừa rạng sang. Hươu thấy muôn thú trong rừng đang ngồi vây quanh bác Gấu. Hươu vội đưa lá thuốc cho bác Gấu nhai. Thật là kì diệu, chỉ ít phút sau, bác Gấu đã khỏe lại. Tất cả muông thú có mặt đều hỏi:- Bác Gấu ơi! Đó là thuốc gì mà quý thế ạ?- Đó là lá Thảo Huyền. Thuốc quí, nhưng tấm lòng của Hươu cò đáng quý hơn nhiều. Chính Hươu đã chữa khỏi bệnh cho bác đấy! – Bác Gấu già ôn tồn trả lời.Khi ấy, tất cả các bạn mới để ý đến Hươu. Và ai cũng thật ngạc nhiên khi thấy trên đầu Hươu có những cành cây vững chắc. Hươu kể lại đầu đuôi câu chuyện gặp Thần Cây cho các bạn nghe. Kỳ lạ thay, những cành cây đã dính chặt vào đầu Hươu tự bao giờ. Từ đó, Hươu rở nên can đảm và luôn mang những cành cây trên đầu để tự vệ, chống lại thú dữ .Người ta gọi những cành cây trên đầu Hươu là những chiếc sừng hươuThu Hằng  Đom ĐómĐom đóm,đom đóm                Bụng sáng lập lòe                       Xuống chơi bãi cỏCứ đêm mùa hè      Đóm ra nhiều lắm                       Từ trong bụi rậm                       Bay ra bờ ao                              Lượn trên cành caoXuống chơi bãi cỏ Như chiếc đèn nhỏ Chập chờn bay chơi Bay khắp mọi nơi Là con đom đóm.  Hoàng Hương sưu tầmChuyện cậu Gà Tồ Có một chú Gà Tồ sống trong căn nhà nhỏ bên gốc rừng cùng với Gà mẹ. Một hôm Gà mẹ nói:- Con đã lớn rồi! Bây giờ, con có thể tự vào rừng chơi nhưng chớ đi xa kẻo lạc. Mẹ hy vọng con sẽ học được nhiều điều mới mẻ.Gà Tồ chào mẹ rồi chạy vào rừng.- Chào bạn gà tồ! - Chim Sáo cất tiếng gọi Gà Tồ. Rồi Chim Sáo kể cho Gà Tồ nghe bao nhiêu chuyện lạ.- Sao bạn biết nhiều chuyện hay thế? - Gà Tồ hỏi Chim Sáo.- Vì tôi có đôi cánh nên tôi có thể bay đi khắp mọi nơi. - Chim Sáo đáp.Gà Tồ nhìn đôi cánh của mình rồi nói:- Tôi cũng có đôi cánh đây này. Bạn dạy tôi bay với nhé!Gà Tồ vỗ cánh tập bay nhưng chỉ bay được một đoạn sát mặt đất rồi ngã oạchKhi gà Tồ về nhà, mặt cậu ta buồn thiu. Gà mẹ hỏi:- Hôm nay, con có học được điều gì không ?- Chim Sáo dạy con bay mãi mà con chẳng bay được! - Gà Tồ phụng phịu đáp.Gà mẹ cười:- Họ nhà gà mình làm sao mà bay được!Hôm sau, Gà Tồ lại xin phép mẹ vào rừng. Gặp anh Công đng múa, Gà Tồ chạy lại bảo:- Anh Công dạy em múa với nhé!Rồi Gà Tồ bắt chước múa theo Công nhưng cố mãi cũng chẳng giống được anh Công. Gà Tồ chạy về nhà kể với mẹ. gà mẹ bảo. gà mẹ bảo:- Từ xưa đến nay, mẹ chưa thấy gà múa bao giờ.Sớm hôm sau, Gà Tồ lại vào rừng. Nó quyết định phải học được một thứ gì đó. Đang nghĩ vậy thì nó gặp bầy Khỉ con leo trèo đánh đu trên những cành cây. Gà Tồ nghển cổ lên bảo:- Các bạn Khỉ tài ba ơi! Cho tôi chơi cùng các bạn với!Bầy Khỉ cười "khẹc...khẹc..." đáp lại:- Gà thì làm sao mà leo trèo được!Gà Tồ đành kủi thủi đi tiếp. Thế rồi, Gà Tồ đi đến một cái hồ nước. Thấy diưới hồ có đàn Thiên Nga đang lướt bơi nhẹ nhàng, Gà Tồ nghĩ: "Bơi chẳng có gì là khó" rồi nhảy ào xuống nước.Nhưng làm sao mà Gà Tồ bơi được cơ chứ! Nó bị sặc nước và cố sức vùng vẫy. May có bầy Thiên Nga đưa nó vào bờ.Gà Tồ ướt lướt thướt chạy về với mẹ. mẹ ôm Gà Tồ vào lòng và nói:- Thế là con đã biết được một điều: Mỗi loài vật đều có một khả năng quý giá mà loài khác lhông có được. Phải học và phải biết tự hào về nòi giống của mình con ạ!Gà Tồ nói:- Con thấy loài nào cũng tài giỏi cả: Chim biết bay, Công múa đẹp, Khỉ giỏi leo trèo, Thiên Nga biết bơi, Hươu, Nai chạy nhanh như gió...Còn họ Gà nhà ta...Gà mẹ cười âu yếm nói:- Mỗi buổi sáng, con hãy cất tiếng gáy gọi bình minh. Tiếng gáy của con sẽ đánh thức các loài vật sống trong khu rừng tỉnh dậy...Thế là Gà Tồ bắt đầu tập gáy.Khi đã gáy dõng dạc, cứ mỗi sáng sớm, Gà Tồ vỗ cánh, vươn cổ gáy "ò...ó...o" vang cả rừng. Muông thú ai ai cũng quý mến chú và chẳng ai gọi chú là Gà Tồ nữa. Chú đã thực sự rở thành một anh Gà Trống rồi.Thu Hằng Trăng sángSân nhà em sáng quáNhờ ánh trăng sáng ngờiTrăng tròn như cái đĩaLơ lững mà không rơiNhững hôm nào trăng khuyếtTrông giống con thuyền trôiEm đi trăng theo bướcNhư muốn cùng đi chơi.Giọt nước tí xíu  Tí Xíu là một giọt nước. Quê ở biển cả, họ hàng anh em nhà chúng đông lắm và ở khắp mọi nơi, ở biển cả, ở sông ngòi, ao hồ, ở trên trời, ở cả dưới đất...Một buổi sáng biển lặng, Tí Xíu cùng các bạn đuổi theo các lớp sóng nhấp nhô. Ông Mặt Trời thả ánh sáng rực rỡ xuống mặt biển. Bọn Tí Xíu reo vui trong sóng nhẹ và trong ánh nắng chan hoà. Chợt có tiếng ông Mặt Trời cất lên.-Tí Xíu ơi ! Cháu có đi với ông không ? Tí Xíu ngẩng nhìn. Chú đáp giọng rất khẽ, chỉ có ông Mặt Trời là nghe thấy.- Đi làm gì ạ ?Ông Mặt Trời cười bảo : “Trên mặt đất thiếu gì việc, chỗ nào chẳng cần”. Tí Xíu vui lắm. Nhưng sực nhớ mình là giọt nước không thể bay theo ông Mặt Trời được. Chú hỏi :-Cháu nặng lắm làm sao bay lên được.- Không lo, ông Mặt Trời nói ồm ồm, ông sẽ làm cho cháu biến thành hơi. Nói xong ông Mặt Trời vén mây, chiếu thật nhiều ánh sáng xuống biển, Tí Xíu rùng mình và biến thành hơi. Chú chỉ kịp nói với biển cả :- Chào mẹ, con đi ! Mẹ chờ con trở về.Tí Xíu từ từ bay lên...Tí Xíu nhập bọn với các bạn. Lúc đầu chúng bay là là xuống biển rồi chúng hợp thành một đám mây mỏng rời mặt biển bay vào đất liền. Gió nhẹ nhàng đưa Tí Xíu lướt qua những dòng sông lấp lánh như bạc. Xế chiều, ông Mặt Trời toả những tia nắng chói chang hơn lúc sáng. Không khí oi bức... Bỗng từ đâu một cơn gió lạnh thổi tới. Tí Xíu reo lên :- Mát quá các bạn ơi ! Mát quá Tí Xíu và các bạn nhảy nhót, múa lượn vui thích. Nhưng rồi trời mỗi lúc một lạnh. Tí Xíu thấy rét. Các bạn chú cũng thấy rét. Chúng xích lại gần nhau thành một đông đặc toàn những chú bé giọt nước nhỏ li ti. Bọn Tí Xíu không bay cao lên được nữa, chúng xà xuống thấp, thấp dần.Một tia sáng vạch ngang bầu trời. Rồi một tiếng sét đinh tai vang lên. Gió thổi mạnh hơn. Bọn Tí Xíu níu lấy nhau thành những giọt nước trong vắt. Chúng thi nhau ào ào tuồn xuống đất... Cơn giông bắt đầu.NGUYỄN LINHRÌNH XEM MẶT TRỜISáng mát mẹ phơi áo Chiếu xế mẹ lấy vào Bé sờ áo, hỏi mẹ: "Nước trên áo đi đâu?" Mẹ cười chỉ mặt trời: "Ông mặt trời uống đấy!" Bé tin mẹ, hỏi thêm: "Uống lúc nào không thấy..?" Mẹ cười: "Thấy sao được! Ông ấy rất khôn nhanh Vắng người bay xuống uống Thoáng người, vụt bay lên" Hôm sau múc bát nước Bé để chỗ vắng người Vào nhà nấp khe cửa Bé rình xem Mặt trời..!Sự tích con rồng cháu tiênCách đây lâu đời lắm, ở Lĩnh Nam có một thủ lĩnh tên là Lộc Tục, hiệu là Kinh Dương Vương, sức khoẻ tuyệt trần, lại có tài đi lại dưới nước như đi trên cạn. Một hôm, Kinh Dương Vương đi chơi hồ Ðộng Ðình, gặp Long Nữ là con gái Long Vương, hai người kết thành vợ chồng và ít lâu sau sinh được một trai, đặt tên là Sùng Lâm. Lớn lên Sùng làm rất khoẻ, một tay có thể nhấc bổng lên cao tảng đá hai người ôm. Cũng như cha, Sùng Lâm có tài đi lại dưới nước như đi trên cạn. Khi nối nghiệp cha, chàng lấy hiệu là Lạc Long Quân. Lạc Long Quân ở với Âu Cơ được ít lâu thì Âu Cơ có mang, sinh ra một cái bọc. Sau bảy ngày cái bọc nở ra một trăm quả trứng. Mỗi trứng nở ra một người con trai. Trăm người con trai đó lớn lên như thổi, tất cả đều xinh đẹp khoẻ mạnh và thông minh tuyệt vời. Hàng chục năm trôi qua, Lạc Long Quân sống đầm ấm bên cạnh đàn con, nhưng lòng vẫn nhớ thủy phủ. Một hôm Lạc Long Quân từ giã Âu Cơ và đàn con, hóa làm một con rồng vụt bay lên mây, bay về biển cả. Âu Cơ và đàn con muốn theo Lạc Long Quân, nhưng không đi được, buồn bã ở lại trên núi. Hết ngày này qua ngày khác, họ mỏi mắt trông chờ mà vẫn biền biệt tăm hơi. Không thấy Lạc Long Quân trở về, nhớ chồng quá, Âu Cơ đứng trên ngọn núi cao hướng về biển Ðông lên tiếng gọi: "Bố nó ơi! Sao không về để mẹ con chúng tôi sầu khổ thế này". Lạc Long Quân trở về tức khắc. Âu Cơ trách chồng: - Thiếp vốn sinh trưởng ở núi cao, động lớn, ăn ở với chàng sinh được trăm trai, thế mà chàng nỡ lòng bỏ đi, để mặc con thiếp sống bơ vơ khổ não. Lạc Long Quân nói: - Ta là loài rồng, nàng là giống tiên, khó ở với nhau lâu dài. Nay ta đem năm mươi con về miền biển, còn nàng đem năm mươi con về miền núi, chia nhau trị vì các nơi, kẻ lên núi, người xuống biển, nếu gặp sự nguy hiểm thì báo cho nhau biết, cứu giúp lẫn nhau, đừng có quên. Hai người từ biệt nhau, trăm người con trai tỏa đi các nơi, trăm người đó trở thành tổ tiên của người Bách Việt. Người con trưởng ở lại đất Phong Châu, được tôn làm vua nước Văn Lang lấy hiệu là Hùng Vương. Vua Hùng chia ra làm mười năm bộ, đặt tướng văn, võ gọi là lạc hầu, lạc tướng. Con trai vua gọi là Quan Lang, con gái vua gọi là Mỵ Nương. Ngôi vua đời đời gọi chung một danh hiệu là Hùng Vương. Lạc Long Quân là người mở mang cõi Lĩnh Nam, đem lại sự yên ổn cho dân. Vua Hùng là người dựng nước, truyền nối được mười tám đời. Do sự tích Lạc Long Quân và Âu Cơ, nên dân tộc Việt Nam vẫn kể mình là dòng giống Tiên Rồng.Ba ba đi bán lơn conBa bà đi bán lợn con bán đi chẳng được lon ton chạy về...Ba bà đi bán lợn xề bán đi chẳng được chạy về lon...Ba thằng cu tí chạy theo lấy cây chọc lợn cho kêu rồi cười...Ba thằng cu Tí học lười chúng đi cùng mẹ chọc hoài đàn heo...Ba bà đi bán lợn con bán đi chẳng được lon ton chạy về...Ba bà đi bán lợn xề bán đi chẳng được chạy về lon...Ba thằng cu tí chạy theo lấy cây chọc lợn cho kêu rồi cười...Ba thằng cu Tí học lười chúng đi cùng mẹ chọc hoài đàn heo...Chuyện kể: Gà Tơ đi học.Buổi sáng, Gà mẹ gọi Gà Tơ: - Con trai bé bỏng ơi, mau dậy đi học nào!Nhưng Gà Tơ cứ nhắm tịt mắt, phụng phịu: - Ứ ừ, con buồn ngủ lắm! Cho con ngủ thêm một lúc nữa!Gà Mẹ dỗ dành: - Phải dậy đi học chứ con!Gà Tơ đáp: - Con biết chữ rồi mà: O tròn như quả trứng gà phải không ạ?Nói rồi, Gà Tơ lại nhắm mắt ngủ tiếp.Ngày nào Gà Tơ cũng ngủ dậy muốn như thế, lúc tỉnh dậy thì các bạn Cún Bông, Vịt Xám, Mèo Tam Thể đã đi học cả. Gà mẹ đi kiếm mồi vắng, gà Tơ lại lang thang đi chơi, không đến lớp học.Hôm ấy, cô giáo Gà Mái Mơ tổ chức cho cả lớp đi cắm trại. Vì Gà Tơ không đi học nên cô đã nhờ Vịt Xám mang giấy thông báo đi cắm trại về nhà cho Gà Tơ. Gà Tơ cầm tờ giấy, xoay ngược, xoay xuôi nhưng chẳng hiểu gì, chỉ thấy có rất nhiều quả trứng: quả thì có râu, quả thì đội nón, quả lại có móc dài. Nó nghĩ: "Ôi dào, chữ thì cũng chỉ như những quả trứng thôi! Có gì đâu mà học!" và quẳng tờ giấy đó đi.Đến hôm cắm trại, cả lớp chờ mãi vẫn không thấy Gà Tơ đến. Đến khi ông mặt trời tở nắng vàng rực, cả lớp mới lên đường.Các bạn nhỏ dựng trại bên bờ hồ nước trong xanh và múa hát thật vui vẻ. Bỗng cún bông vểnh tai lắng nghe: hình như có tiếng ai khóc ở đâu đây...Cả lớp ùa đi tìm thì thấy Gà Tơ đang ngồi khóc thút thít bên bụi chuối. Thì ra Gà Tơ đi chơi xa, bị lạc đường, không về nhà được.Mèo Tam Thể hỏi: - Tại sao bạn lại ở đây một mình?Cún Bông cũng hỏi: - Chúng tớ chờ cậu mãi, sao cậu không đi cắm trại cùng cả lớp?Gà Tơ đáp: - Vì tớ...tớ không biết!Vịt Xám nói ngay: - Tớ đã đem giấy thông báo đi cắm trại của cô Gà Mái Mơ đến cho cậu mà!Lúc này, gà Tơ mới nhớ ra tờ giấy ấy. Nhưng cậu ta không biết đọc nên chẳng biết đó là tờ giấy thông báo đi cắm trại.Gà Tơ nghĩ: "Tất cả chỉ tại mình không chịu đi học nên không biết chữ thôi!" và cảm thấy rất xấu hổ. Lúc đó, cô giáo Gà Mái Mơ đến xoa đầu Gà Tơ rồi nói:Con chịu khó đi học rồi cũng sẽ biết đọc, biết viết như các bạn mà!Gà Tơ ấp úng xin lỗi cô giáo và hứa sẽ đi học thật chăm.Từ đó trở đi, chẳng đợi mẹ phải gọi, hôm nào, Gà Tơ cũng dậy thật sớm để đi học. Cậu ta còn sợ có bạn nào ngủ quên không đến lớp nên sáng nào cũng gáy "ò ó o" để gọi các bạn cùng dậy nữa.Hoa quanh lăng Bác Hoa ban xòe cánh trắngLan tươi màu nắng vàngCành hồng khoe nụ thắmBay làng hương dịu dàng.Mùa đông đẹp hoa maiCúc mùa thu thơm mátXuân tươi sắc hoa đàoHè về sen tỏa ngát.Như bao người đứng gácThay phiên nhau đêm ngàyHoa nở quanh lăng BácSuốt bốn màu hương bay.Nguyễn Bao

File đính kèm:

  • pptxSDT VAN HOC MGL 2.pptx
Giáo Án Liên Quan